Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

Chút lòng đi trong mùa đông

11:31
Mùa đông dường như chất thêm lên cái nền cô đơn những sợi gió se buốt lòng, trong những chiều, những sớm một màu sương ảm đạm trắng toát không gian, như thể lém một vật gì đó vào cái vô cùng gần ngay trước mắt mà không sao thấy được. Tôi muốn hỏi thật nhiều điều, tôi muốn nói thật nhiều điều với một ai đó mà không thể cất lên một lời, lòng mình như ngậm cứng cả đất trời mông lung diệu vợi, tôi mờ xa ai cũng mờ xa... Hai chiều không gian chiếu ngược nhưng vẫn song song ánh sáng với nhau mà chẳng bao giờ gặp nhau trong khoảng lòng chật hẹp.
Mùa đông ta khép lại một vòng tay mà dường như cứ mở rộng cái biên độ cảm giác khát khao, ấp ôm một bóng hình nào lướt qua tâm tưởng. Tôi đi ngang lòng tôi và đi ngang lòng đời chênh chao từng cung bậc thương thương, nhớ nhớ rất nhiều... nhưng lại chẳng nhớ được gì rõ ràng bất biến. Một chút bản ngã trong tôi vẫn thì thầm gọi cuộc đời, những ý niệm những dự định trong tôi không đi tới được bến bờ trọn vẹn. Và nỗi niềm cứ như ngưng đọng không tiêu tán mà cứ như dàn trải khắp mùa đông. Mùa đông tôi không cho là mùa mình thích nhất nhưng tôi đã được sinh ra trong khoảng giao mùa giữa thu và đông tiếp nối, (song cũng thật buồn vì giữa khoảnh khắc giao điểm tiếp nối hai mùa với nhau đã tạo nên cái định mệnh không thể cưỡng lại, không thể thay đổi trong cuộc đời tôi cho đến giờ và tận mai sau) mùa đông cũng mang đến cho tôi chút cảm giác le lói ấm áp trong cái giá lạnh bao trùm. Những kỷ niệm những ký ức mùa đông của đời tôi được cất giữ cũng như đã gom nhặt nhiều hơn ở đây.

Tôi bất giác trông ra ngoài cửa sổ thấy những cồn mây bay trắng lạnh cả ban sáng, tôi thường ngủ dậy rất muộn, cũng thường rất ít ăn bữa sáng chỉ thường là khai tâm bằng một tách cà phê sữa để chút hương vị cà phê thoang thoảng thấy một vài hình ảnh đi qua lòng mình. Ấy là một chút nghiệm cho tâm hồn không bị khô khan của tôi. Hi hi. Rất dễ chịu...
Mùa đông tôi không hay ra ngoài được vì cái lạnh như khứa vào từng thớ thịt nhưng tôi rất muốn nhìn khung cảnh úa tàn, cây lá khẩng khuyu trơ trụi của mùa đông. Vẫn biết rằng mình có thể đi bằng trái tim, bằng tâm hồn trải nghiệm nhưng không được khách quan lắm!... Dù sao được nhìn nhận trực tiếp vẫn thích hơn nhiều... phải không? Tôi gom nhặt từng cảnh vật ngoài kia bằng cảm quan mọi điều thấy trong những giác quan, như một làn hương thơm rất mảnh mà kết tụ bền chặt không thể tách rời bao năm trong tôi.
Ngồi nghe những bản nhạc tình mùa đông mà thấy mê rụ qua ca khúc của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh với những ca từ nhẹ nhàng mà bật lên thật sâu lắng, tự nhiên: “Trời lập đông chưa em, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi/Để mặc anh lang thang, ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới./Đêm chia ly em về, đường khuya em bật khóc ... /Anh xa em thật rồi, làm sao quên mùi tóc ...”
Tôi đã dặn lòng không nên viết gì trong thời gian này nhưng sao những xúc cảm trong lòng cứ bật lên như không gì ràng buộc. Ôi! Mùa đông thật buồn trong cái cô quạnh song vì thế người ta mới cảm thấy giá trị của một làn hơi ấm, tôi cũng vậy. Tôi cảm thấy thiếu rất nhiều... như mình không có được gì nhưng lại không thiếu gì bởi cái thiếu với cái không thiếu nó thành quen thuộc và đã bão hòa cho nhau. Đôi khi buồn ngồi lặng tôi nhớ những câu thơ đã viết ở những mùa đông trước: “Chỉ có nhớ thương là bất diệt/ Nắng mong manh quá ơi người ơi .../ Chỉ có mùa đông còn lại đây/ Ai ngồi cười, khóc mộng thơ ngây?/ Chiều nay buồn quá, chia hai bóng/ Ngồi ước bên trời ai nắm tay?”.
Và cứ thế giữa miên man dòng chảy của thời gian, tôi đã và đang đi trong mùa đông với những buổi sớm sương giá mờ nhạt, với những chiều từng tia nắng yếu ớt, vội vàng chìm lịm xa xăm phía chân trời ảo diệu man mác buồn, nhưng cũng thật ý nghĩa với một người như tôi.
“Từ ngày ta biết lập đông
tiếng chiều hóa rộng chừng không neo bờ
mây bay trắng nẻo giấc mơ
lòng sông ai chở con đò mùa sang”.
Sưu Tầm

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer