Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

Chỉ là một tiếng thở dài

11:40
Sáng tỉnh giấc hơi sương còn trong nắng sớm. Cô thấy cuộc sống mình như một ngọn đồi nghiêng dốc, đợi chờ một sự hòa quyện trong hình hài cô độc, đơn côi. Vòng quay cuộc sống vẫn trôi qua lặng lẽ như một điều tự nhiên thân thuộc. Từng khoảng khắc sống trôi vùn vụt như một điệu nhạc nhanh xoay vòng bất tận. Cô trở mình lăn lóc vào hồi ức, trồi sụt ở hiện tại và chấp chới bước vào tương lai. Nhưng rồi chẳng biết đi về đâu, đi tìm ai cho sự sống này. Cơn bão lòng đã trôi qua khi mọi lời hẹn hư ảo, phù du. Có lẽ cuộc sống là một trò chơi có ô bí mật, để nô đùa khám phá trên đó, để dành lại cho mình chút gì đó phù hợp với bản thân.
Đã qua rồi mùa gió rung cây thổi những trận lá vàng ngập nắng. Cô một mình đối diện với mùa Đông, đối diện với những âm thanh khô khốc giá lạnh... Lặng lẽ nhớ về anh. Nỗi nhớ cứ bị cắt ngang giữa dòng cảm xúc miên man mà cô luôn giấu buồn bã vào tận đáy tâm hồn. Thi thoảng, cô muốn hét thật to, muốn nỗi loạn đập phá. Muốn có ai đó bước tới và kéo cô đi vào vùng ánh sáng mới, thì mọi thứ có thể chìm trong quên lãng... Người cách xa người chỉ bởi chính người thôi. Tiếng thở thật dài của cô xuyến xao vô tận...
Có điều gì níu kéo giữa chúng mình đâu, hạnh phúc đến và đi không thể nào chắp vá. Chúng mình đành làm người xa lạ. Khi giữa dòng người cô vẫn nhớ... chàng trai có mắt đen sâu hun hút như màn đêm bí ẩn. Anh ôm đàn ngồi hát khi cô đi ngang qua. Cô nghe tóc mình bồng bềnh rối bời trong gió. Cô nghe bài hát ấy như anh dành riêng tặng cô, như một sự chia sẻ âm thầm thân quen. Từng câu hát vẫn phảng phất trong gió chiều rất nhẹ, hơi thở cũng lẫn vào trong ấm áp nhẹ nhàng. Ước gì thời gian ngừng trôi để mọi cảm xúc trong cô được lắng đọng, để mọi thứ đừng thay đổi và đừng bao giờ rời xa cô…

Chỉ là một tiếng thở dài

Cô lang thang trên phố mưa Đông đủ lạnh, đường đủ vắng, hàng cây không đủ lá vàng và trong lòng vừa đủ bình yên. Để nghe cuộc tình ảo nhòa sau làn sương mong manh, sau nỗi buồn rơi rụng. Chợt ngẩn ngơ, thổn thức khi cửa sổ nhà ai rơi một nốt dương cầm. Ai đã đến và sưởi ấm một chút cho nhau. Ai mong ai, ai chờ ai. Tất những gì thuộc về yêu thương xin gửi lại. Cô chỉ biết lặng người quay lưng về phía thương yêu. Dù cô chưa thể quên, bởi sâu thẳm trong trái tim, tình yêu dành cho anh vẫn chưa hề cạn.
Anh xa rời như từng hoa tuyết trắng đọng lại bên bờ môi khóe mắt, đôi bàn tay hứng lấy, rồi vụt tan hụt hẫng, bẽ bàng... Dù nỗi nhớ vẫn nồng nàn nhưng đó là của quá khứ, của hoài niệm, nó như một cơn gió thoảng qua gợi chút mùi hương dìu dịu, để thắp lên cho đời thêm ý nghĩa, để ta vẫn còn nhớ, để biết kỷ niệm vẫn nằm đó trọn vẹn trong tim. Để hiểu được duyên hạnh ngộ đâu dễ gì có được. Có khi cả cuộc đời chỉ gặp được một lần mà thôi...
Tiếng thở dài khe khẽ, tiếng chờ đợi thì thầm, cô nghe thời gian trở giấc trong hoang mang. Chiều Đông về mong manh xuống bậc thềm xưa ươn ướt, ngày không nhau sương rơi ướt lạnh tình đã cũ mèm, giọt sương mềm như hóa đá không tan. Lẳng lặng ôm nỗi nhớ sao mà cô đơn, mất mát quá, cô không biết phải làm thế nào để ngăn mình không được khóc. Và anh, có thể là hạnh phúc của cô nhưng đã xa tầm tay với, dù chỉ là một cái chạm tay rất khẽ.
Cuộc sống như chuyến tàu luôn lao về phía trước. Sân ga tình yêu, bến đỗ cuộc đời vẫn còn xa vời ở tận nơi đâu, đủ mất mát, đủ cô đơn. Biết đâu chừng cô sẽ quên những gì đã xảy ra, dù vui hay buồn cũng sắp thành dĩ vãng... Dù có muốn cũng chẳng thể nào níu lại. Đường vắng, sân ga vắng, lòng vắng. Cô một mình đi về phía ngày mai. Không ngoái nhìn lối cũ thân quen, không trở về sân ga cổ tích. Và anh, chàng trai với giọng hát buồn, có đôi mắt sâu hút ở lại phía sau lưng, câu hát ngày nào văng vẳng rồi tắt hẳn... Còn chăng chỉ là một tiếng thở dài.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer